Nơi ấy là quê hương

Tôi không bao giờ thích làm thơ, mà thật sự cũng chẳng bao giờ tôi làm được bài thơ nào ra hồn cả! Đây có lẽ là một ngoại lệ. Ngoại lệ ấy xem như một cái duyên với thi ca, mà cũng là mối nợ với tình yêu của một chị bạn. Trong đời, đôi khi có những ngoại lệ thế này cũng thú vị biết bao! 
Nơi ấy là quê hương

Ngày con quay lưng chạy trốn thành phố
Dã quỳ lao xao tiễn gót chân bội bạc
Vệt thông ứa
Những giọt nhớ dịu dàng…
Đêm con đi
Sương mù phủ tràn trên mái nhà lúp xúp
Thành phố vẫn choàng khăn ngủ
Dường như…
Trong giấc mơ êm có đồi chè tít tắp
Trong nỗi nhớ thầm có giọng nói người thương
Giọng nói ấm
Và mềm như mưa ngàn phố núi…

Chảy hoài trong tâm thức
Lời cha dạy-tiếng nước thác Prenn xa
Dào dạt, miệt mài và hoài vọng…
Tiếng mẹ ru như thông ngàn vẫy gọi
Tuổi thơ về…
Con lớn lên với vườn dâu, nước Xuân Hương lọc mát tâm hồn
Nét nghèo đọng nơi giọt mồ hôi
Cũng ngọt ngào chảy
Yên phận.
Như sông suối quê mình…

Phố núi cam chịu
Để con quay quắt tìm hạnh phúc
Ở vườn bên, bình an đi vay mượn…
Đại ngàn cưu mang tiếng khóc con
Đến khi trái tim đập nuối tiếc
Mới vỡ lòng bài học đầu tiên
Tháng 9-2011
Men Kim Nguyễn Kiều Oanh


Bài đăng phổ biến