Để gió cuốn đi...
Nếu một mai mình quên đi...
|
Đôi khi
chênh vênh trong những lúc hẫng hụt, đau buồn, thất vọng trước những khoảnh
khắc của cuộc đời, mình hay nhớ đến những con người lạ mà quen, những dấu
chấm cảm đầy yêu thương giữa dòng đời xuôi ngược để mà lạc quan hơn.
Nghĩ
mãi mà không hiểu vì sao lại nhớ họ nhiều đến vậy, dẫu đó không phải là những
con người đặc biệt, có thể tìm thấy khuôn mặt họ ở bất cứ nơi đâu. Nhưng có
một điều chắc chắn, những tấm lòng, những khoảnh khắc như vậy ngày càng khó
mà tìm được ở nơi mà hạnh phúc ngày càng bị cuốn trôi theo nhịp sống hiện
đại, tấp nập.
Buổi
chiều ngồi ăn phở một mình trong quán nhỏ gần trường học. Mình ngồi đối diện
với một người phụ nữ giản dị, khuôn mặt bình thường và khá dễ chịu. Mình đoán
thế bởi lẽ thấy cô ngồi chờ tô phở khá lâu mà không cau có, phàn nàn như một
số thực khách khác. Tô phở được bưng ra, nóng hổi, thơm lừng. Nhưng ngay lúc
đó có một bé trai lững thững đến bàn, chìa bàn tay cáu bẩn và gầy guộc, đen
nhẻm xin một ít tiền lẻ. Mình lục trong túi chưa kịp thì đã thấy cô gấp tờ
mười ngàn cẩn thận đặt vào chiếc nón trước mặt cậu bé và dịu dàng hỏi: ”Con
có đói không?” Đôi mắt em bé bỗng linh hoạt hẳn lên, nhưng có lẽ do chưa
bao giờ được tiếp xúc với một tình cảm “hiếm” như vậy, nên nó chỉ lặng lẽ
ngước đôi mắt màu tro xám lên nhìn người phụ nữ, không đáp. Người phụ nữ nhẹ
nhàng kêu phục vụ gói cho mình một bịch phở đặc biệt, và đặt vào tay em bé,
nhẹ tênh! Tô phở trước mặt mình bỗng nguội đi lúc nào sau khoảnh khắc ấy,
mình mỉm cười cùng cô, bỗng thấy ấm áp lạ thường giữa buổi chiều mưa bay.
Cho
đến giờ, khi bất chợt nhìn thấy một em bé nào đó đến xin tiền, mình cũng gấp
cẩn thận tờ bạc lẻ và đặt vào tay em, như đặt vào cuộc đời một đồng tiền tiết
kiệm…
Không
phải một bác sĩ, không hiểu quá nhiều về nghiệp blouse trắng, nhưng mình cứ
nhớ mãi buổi chiều tập vật lý trị liệu ở bệnh viện hôm đó. Khi anh kĩ thuật
viên tập cho mình lặng lẽ vuốt những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt sau
một hồi lâu tập cho mình, mẹ tỏ ý đưa cho anh một số tiền coi như là cảm ơn.
Anh nở nụ cười hồn hậu, lắc đầu đáp: ”Thôi khỏi cô ạ” và nhẹ nhàng giúp mình
đứng dậy ra cửa. Buổi tập hôm ấy kết thúc, mình thấy như màu trắng của chiếc
áo anh đang mặc bỗng dưng sáng lên lạ thường. Những buổi tập về sau gặp lại
anh, vẫn nụ cười ấy, vẫn những câu chuyện đùa hóm hỉnh ấy bình yên, giản dị.
Hai
tháng trôi qua, cứ ngỡ mình sẽ quên, cứ ngỡ thời gian vô tình lắm, nhưng mà
vẫn nhớ, vẫn thương biết bao hương vị ngọt ngào của hai chữ ”vô tư” khó kiếm
trong mỗi cái nghiệp của con người. Anh chưa phải là bác sĩ, cũng không phải
là một người gì đặc biệt quan trọng để xã hội nhớ mặt, trọng tên, nhưng mỗi
lần thoáng nghe ai nhắc đến hai từ “y đức”, mình lại nghe gọi về mùi thơm ấy,
mùi thơm của một tấm lòng trao đi!
Hôm
nay ngồi nói chuyện với nhỏ bạn thân, chợt nghe nó kể chuyện con cô Hiệu phó
trường cấp 2 cũ ngày xưa vừa chết. Mình bất ngờ hỏi lý do, và bàng hoàng khi
nghe chỉ vì thấy người đàn ông chở đứa bé đi trên đường mà để chân em thò ra
ngoài quá nguy hiểm, anh gọi với theo nhắc: ”Chú ơi cho bé để chân vào đi,
nguy hiểm quá”. Người đàn ông không nói không rằng, dựng phịch chống xe xuống
và rút con dao găm trong người ra lụi anh, chỉ vì tưởng rằng có người chửi
mình. Và ông ta vừa mới ra tù cách đây 2 tháng! Một cái chết tưởng chừng…lãng
nhách, một câu chuyện kể như đùa. Ừ thì đúng là như đùa thật, bởi vì người ta
đâu còn tin giữa dòng đời tấp nập, giữa phố xá ồn ã, vô tình mà có con người
dám dừng lại để nhắc nhở người khác để rồi chết một cách vô duyên như vậy!
Rồi
cũng một ngày đọc báo, cái tin vắn đập vào mắt mình: “California-Mỹ: Một
thiếu nữ bị làm nhục trước đám đông”. Không còn lạ chuyện nữ sinh bị làm
nhục, cuộc đời đâu thiếu những loài sâu bọ làm rầu nồi canh, nhưng điều đau
buồn chính là: Ở một đất nước mà bố mẹ chửi con cái có thể vào nhà đá xé
lịch, mà một thiếu nữ 15 tuổi còn cả quãng đời dài phía trước lại bị làm nhục
giữa bàn dân thiên hạ, giữa một loài - không biết gọi là gì đến nỗi ngất xỉu
rồi bị quăng ở gốc cây, trong khi đám đông đứng bên ngoài chụp ảnh, cười cợt
và…tham gia vào!
**********
Nhưng
thôi, chỉ cần nghĩ đến bát phở nóng của người phụ nữ trong quán, đến nụ cười
bình yên và cái lắc đầu từ chối của người kĩ thuật viên hôm nào, hay đến
tiếng gọi từ xa xăm: ”Cho cháu để chân vào đi chú gì ơi” của người anh
với cái chết như đùa ấy, thì vẫn thấy cuộc đời này đáng sống, đáng yêu và đẹp
đẽ biết bao nhiêu.
Không
quên được họ, và cứ nghĩ nếu một mai mình lỡ quên đi họ thì sao? “Thì sẽ
có những người khác nhớ họ thôi. Lòng tốt đặt vào đời đâu sợ sẽ mất đi” -
mình tự nhủ rồi mỉm cười.
|
Bài đăng báo Mực tím( 4/11/2009)
Nhận xét