Thu lay áo mộng
Thu lay áo mộng
Lúc này, nắng đã đậm màu hơn, bầu trời phía cuối con
đường như một tảng mật ong khổng lồ, không ngừng tuôn nắng, tuôn gió, chảy rợp
con đường xôn xao những bước chân.
Mùa thu Sài Gòn không có những con đường hanh hao lá
vàng bay, không có cơn gió se se như níu gọi một mùa đông ghé bước sang ngang,
giữa lúc thu đang chập chờn hội ngộ như Hà Nội. Ừ thì mùa thu ở miền Nam này
chẳng có một chút lãng mạn nào cả, vậy làm sao mà làm thơ? Vậy hèn chi mà chẳng
có mấy khúc ca xao xuyến lòng như mùa thu ở xứ Bắc.
Hình như bốn mùa ở miền Nam đất chật người đông này,
đều là sự chập chùng, chằng chịt của nỗi nhớ và kỉ niệm. Không có gì rõ ràng,
nhưng bạn vẫn nhận ra, đất trời đã xoay mình khẽ gọi.
Đôi lúc bước chân xuống phố bằng ngông nghênh, bạn ướt
đằm trong một cơn mưa hoang không báo trước, dìu dịu trời như vậy, mà mưa vẫn
mưa, gió vẫn gió, Sài Gòn thẳng thắn, và mạnh mẽ bày tỏ. Bạn tưởng mùa hạ vẫn
còn vương đâu đây, chim vẫn ngủ trên đồi nhớ, và nắng đang hanh hao chờ cơn mưa
tạnh. Nhưng bạn đã lầm, mùa thu đã tới cư ngụ ở Sài Gòn này thật sớm rồi. Không
phải khi mưa mùa hạ không còn đều đặn nữa, mà có thể, khi bạn bắt đầu nhơ nhớ
một màu trắng, màu áo, màu phấn, màu trinh nguyên của những nụ cười còn ngây
thơ cắp sách. Học trò bây giờ vào học thật sớm, mùa hè bỗng trở nên ngắn ngủi,
nhưng chẳng có gì tiếc nuối, bởi không mấy người bỏ thời gian cho một kì nghỉ ý
nghĩa, quá nhiều học sinh chôn thời gian mình trong cái ngột ngạt của những
nhịp chân chạy theo guồng máy xã hội.
Ừ thì thôi, nhưng bạn vẫn nhớ, hình như là vạt áo dài,
những vòng xe chở tuổi mười tám xa dần, bạn nhớ hồi đó, giỏ xe mình đầy hoa
phượng thắm, nổi bật giữa nền áo trắng chân phương, nổi bật giữa nụ cười ngượng
ngùng của chàng trai mười tám. Hồi đó, tình yêu là tình yêu theo đúng nghĩa, có
thơ, có nhạc, có cả những run rẩy thưở ban đầu, cái gì cũng ngập ngừng vụng
dại. Nhưng vì sao bạn nhớ quá như vậy, có phải vì bạn đã qua tuổi đó dăm ba
chục năm,hay vì qua lời kể của ba, của mẹ, qua những bài hát mà tiếng đàn còn
đọng trên nỗi đa cảm, khiến bạn thấy những ngày xưa trở thành thời xa vắng
không? Bởi vì ngày nay, màu áo trắng không còn ngây thơ như nó tượng trưng nữa,
hay vì đó là quy luật phát triển của xã hội, những gì khi đang trải qua, ta
không biết quý, chưa thấy nó đẹp, để khi xa xôi rồi, để khi nhìn những đứa trẻ
già trong thế giới người lớn, bạn chợt ngậm ngùi vì sự già hóa của trẻ thơ…
Thì thôi, bạn nhớ thứ khác, bạn nhớ những vệt phấn,
bạn nhớ tiếng giảng bài. Mùa thu này đến gần, những điều bạn nhớ bắt đầu rộn
ràng, xôn xao rồi. Nhưng có điều, những vệt phấn bạn nhớ đang trôi theo guồng
chân xã hội, thầy cô-những người lái đò như lạc lõng, tha hương trong chính
niềm đam mê của mình. Nếu bạn có tâm hồn nhạy cảm, bạn có động lòng không trước
một câu nói của một giáo viên Địa Lý:” Việt Nam mình vẫn
còn nghèo lắm cái em ạ, và chính vì vậy, cô muốn các em đã là người Việt Nam,
thì hãy biết một chút gì về Việt Nam, hãy tự hào về Tổ quốc bé nhỏ của mình, để
mai này, khi đi xa, các em không phải hối tiếc vì lúc bấy giờ mới thấy sự
thiêng liêng của tình quê hương…”. Học trò phán câu:”Bà này sến”,
còn bạn, bạn miên man giữa biết bao nỗi niềm, bạn chợt thương những lời nói
chân thật giữa một rừng giả dối hay bắt buộc phải giả dối vì đồng tiền… Nhưng
bạn có làm gì được đâu?
Tôi muốn bạn hãy buồn, nhưng đừng bi quan, tôi hay
nhiều ai khác vẫn sẽ yêu quý bạn lắm, nếu mai này bạn can đảm chọn nghề giáo,
mà nhất là một giáo viên môn xã hội, để bạn còn có dịp được nói những điều tôi
tâm đắc. Hay là bạn nhớ một điều gì khác đi, bạn không để ý, chiếc áo trắng thư
sinh năm nay bạn mặc sẽ là lần cuối, bạn không để ý, những gương mặt đang vô tư
cười đùa với nhau hôm nay một mai rồi sẽ khác. Có khi bạn gặp lại họ, đứa đang
đứng trịnh trọng ở ngân hàng, đứa đang đầu bù tóc rối sau một cuốc xe ôm, hay
cái người bạn đang mến bây giờ, mai này rời khỏi mái trường, hai đứa bỗng
ngượng ngùng trong câu chào nhau nữa. Hoặc chính bạn, có thể đang lao thao giữa
những tin bài ngổn ngang. Lúc đó, có muốn gọi nhau lại cười một nụ cũng khó,
bạn à. Người ta sống nhưng dễ quên nhau lắm, vì người ta có sống mấy cho tình
nghĩa mà giàu được đâu… Thế nên ngày hôm nay, còn đang ngồi nghe giảng bên cửa
sổ, bạn hãy nhớ những tiếng nói này, bạn hãy nhớ một chùm hoa nắng đang sà
xuống bên hiên, bạn hãy nhớ một cơn mưa rào cuối thu vô tình làm ướt áo. Bạn
hãy nhớ, chỉn chu trong vô tư của ngày hôm nay, hãy quý nét bình thường phơi
giữa thời gian của đời học sinh.
Và bạn nhớ một thứ nữa, mùa thu Sài Gòn, mùa thu tầm
thường đến tưởng chừng lạt lẽo, không có lá vàng, không có gió heo may, không
có những gò má ửng hồng giữa thu sang. Sài Gòn chỉ có nắng, và mưa, bốn mùa
không đổi. Mùa không vẫy gọi, chỉ có bạn lắng nghe khúc hát ân tình của mùa
thu, tự vá mình bằng chằng chịt kỉ niệm. Mai này, chính những điều bạn nhớ
chùng lại những bước chân tha hương, của bạn…
Nhận xét