Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi...
49 ngày kể từ khi bà mất.
Mình có đôi khi vẫn còn chưa tin, cứ ngỡ bà vẫn còn ở đâu đó, vẫn về với mình
trong những giấc mơ.
Ngày bất lực buông tay nhìn bà mệt nhoài về với cát bụi, mình nhận ra con người ta luôn là một thực thể cô đơn. Trên thân phần mình, kiếp người phải mang lấy nhiều ám ảnh về nỗi mất mát. Biết sống thế nào là trọn vẹn, khi mỗi ngày nhìn từng người bỏ ta đi, lại tím bầm cả khuôn lòng, lại cảm giác mình luôn luôn là người trễ hẹn?
Đêm nằm chênh chao cùng bóng tối, ngẫm lại cuộc sống mình, nước mắt ướt đầm cả gối… Tại sao xung quanh mình lại có quá nhiều người để lưu luyến, yêu thương! Mình vẫn thế, cứ luôn luôn là người được nhận nhiều hơn cho. Nghĩ nếu một mai phải xa những con người này, biết đến bao giờ mới nguôi ngoai, mới quên được? Đôi khi dặn lòng hay là mình cứ yêu, cứ thương, cứ ghét, sống cho hiện tại đi, bởi cuộc sống chẳng bao giờ có vé khứ hồi cả.
Từ lâu rồi đuổi theo những niềm vui, những nụ cười tưởng chừng bất tận, mới nhận ra hình như điều đó không hẳn thuộc về mình…
Ngày bất lực buông tay nhìn bà mệt nhoài về với cát bụi, mình nhận ra con người ta luôn là một thực thể cô đơn. Trên thân phần mình, kiếp người phải mang lấy nhiều ám ảnh về nỗi mất mát. Biết sống thế nào là trọn vẹn, khi mỗi ngày nhìn từng người bỏ ta đi, lại tím bầm cả khuôn lòng, lại cảm giác mình luôn luôn là người trễ hẹn?
Đêm nằm chênh chao cùng bóng tối, ngẫm lại cuộc sống mình, nước mắt ướt đầm cả gối… Tại sao xung quanh mình lại có quá nhiều người để lưu luyến, yêu thương! Mình vẫn thế, cứ luôn luôn là người được nhận nhiều hơn cho. Nghĩ nếu một mai phải xa những con người này, biết đến bao giờ mới nguôi ngoai, mới quên được? Đôi khi dặn lòng hay là mình cứ yêu, cứ thương, cứ ghét, sống cho hiện tại đi, bởi cuộc sống chẳng bao giờ có vé khứ hồi cả.
Từ lâu rồi đuổi theo những niềm vui, những nụ cười tưởng chừng bất tận, mới nhận ra hình như điều đó không hẳn thuộc về mình…
Nhận xét