"Những gì trong đời, ta ghi sâu vào tâm tư..."
"Anh mải mê về một màu mây xa,
Cánh buồm bay về một thời đã qua
Cánh buồm bay về một thời đã qua
em thầm hát một câu thơ cũ
về một thời thiếu nữ say mê…”
Nằm bẹp sau một cuộc tiểu phẫu, những câu hát thiết tha cứ vẳng lại nỗi buồn của một thời day dứt, nước mắt lại trào ra ướt gối…
Có những lúc giữa cuộc vui, tôi vẫn thấy mình là kẻ cô độc, hoang đàng. Kể cả trong vòng tay ấm êm, tôi vẫn ám ảnh một nỗi mất mát không thể lý giải được. Cảm giác lênh đênh trong nỗi nhớ, nỗi sầu khiến tôi thấy mình còn thứ gì đó để bấu víu, để vỗ về chính mình…
Cũng một buổi tối năm nào, sau một cuộc tiểu phẫu, anh quấn đá vào khăn lau máu cho tôi, đút cho tôi từng miếng cháo… Đó không phải là người đàn ông vốn chu đáo hay khéo tay, nhưng đã chạy khắp nơi kiếm cho tôi từng bài luận tham khảo ở Huế, xé giấy lau từng vết thương trên người tôi một cách vụng về, rơi nước mắt khi tạm biệt tôi ở sân bay, cúi đầu mỗi lúc nghe tôi giận dỗi... Tôi không biết sau này mình còn có thể gặp, và yêu như đã từng yêu hay không. Một người có sự kết nối thân thiết, đủ sâu sắc và kiên nhẫn để chịu đựng tôi, như anh.
Hồi mới chia tay anh, chỉ thích mình mất trí trong khoảng thời gian gần đó, bởi nhìn đâu cũng thấy bóng dáng, thấy kỉ niệm. Cũng có lúc, anh làm tôi muốn cho chuyện tình của mình một cơ hội quay lại, nhưng rồi không bước nổi. Gặp lại anh lần nữa, khi anh đã thành đạt ngoài mong đợi. Đưa nhau về, nhìn đôi mắt xa thẳm của tôi, anh hỏi:” Em có buồn không?”, chúng tôi nhìn nhau, thấy trong đáy mắt là muôn trùng chia xa. Quá khứ vốn đã không yên lành, thôi thì cho nó ngủ yên đi. Biết vậy, mà vẫn đau khổ. Đau đến không khóc nổi… Gặp lần nữa, lần nữa, hay vạn lần nữa, cũng chỉ là bóng trăng nơi đáy nước, mãi mãi không thuộc về nhau….
Sau lần ấy, chở tôi đi, em bảo:” Chị có muốn khóc hay buồn ngủ thì dựa vào em mà ngủ nhé, đừng chịu đựng nữa.” Tôi thầm cảm ơn sự tinh tế dịu dàng của em, đã an ủi tôi đi qua những phút giây chông chênh nhất của cuộc đời. Hai con người, hai tâm hồn khác phái, nhưng đủ đồng cảm bên nhau.
“Sau bài hát rồi em lặng im, cái lặng im rực màu hoa đỏ…”
Những tháng ngày vẫn đuổi bắt nhau ngoài kia. Những lúc mỏi mệt, mê mải với phận người, tình đời, với những hôm quờ tay mà không gặp người, có đôi khi thấy xung quanh mình trống vắng khôn nguôi. Chúng ta cần nhau, chúng ta yêu thương nhau, chúng ta nhớ về nhau, nhưng có đôi khi, chúng ta thấy mình – và – mọi người – hư vô.
Đàn ông thường không bao giờ hiểu những giọt nước mắt của phụ nữ, cũng như những nỗi sầu không tên trong nội tâm của họ. Bởi mỗi người sinh ra đều là một bản thể riêng biệt, dẫu có yêu đến mấy, có giao cảm đến mấy, cũng không thể thấu hết nhau. Nhưng tạ ơn đời khi người phụ nữ còn rơi lệ, còn “dư nước mắt khóc người thời xưa”, bởi lúc đó họ còn biết đau, biết buồn, biết yêu thương, biết vui vẻ và hạnh phúc là gì.
Còn hơn là một nỗi trống trải và lặng im chạy mải miết, không bao giờ kết thúc….
Nhận xét