Gửi lại Huế mối tình thời nông nổi...

Tôi trở lại Huế vào những ngày tháng 5 bỏng rát toàn miền Trung, nhưng xứ này lại đón tôi bằng một cơn mưa phùn, đúng hẹn như trong một câu thơ tôi từng đọc trên một trang báo mạng:” Anh biết sẽ gặp một cơn mưa/ Vì bao lần Huế từng đón anh như thế”. Dòng sông Hương mờ ảo soi màu mây xám bạc thấp thoáng vài con thuyền trên bến đợi, vẽ nên một bức tranh thủy mặc đẹp thanh bình của Huế. Bên cầu Trường Tiền, cây phượng già đã lốm đốm những ngọn lửa đầu mùa...
Huế trong tôi là một miền kí ức dịu dàng với những điều đáng yêu và đáng nhớ. Nơi tôi để lại mối tình đầu, nơi tôi đã từng có biết bao nhiêu kỉ niệm với anh. Cũng như bao nhiêu người khác,“tình đầu là tình để nhớ”, nên mối tình đầu của tôi cũng tan vỡ để lại những dư vị ngọt ngào pha lẫn xót xa. Tôi không biết thời gian cần thiết để quên một người là bao lâu, và có thật thời gian sẽ là phương thuốc thần tiên nhất để có thể xóa hình ảnh một người ra khỏi tâm trí hay không, nhưng với tôi, mỗi lần trở lại Huế, nghe giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ của người dân đất thần kinh, là hình ảnh anh luôn hiện về, đong đầy những kỉ niệm không tên.
Anh hơn tôi 8 tuổi, không đẹp, không nổi bật, nhưng có nét duyên ngầm, đặc biệt là nụ cười đẹp và tươi. Khi tôi và anh yêu nhau, tôi mới là cô sinh viên đôi mươi thì anh đã chớm 30, đã gần cán mốc của một người đàn ông trưởng thành. Tôi là cô gái Sài Gòn chính gốc, còn anh thì sinh ra ở mảnh đất Quảng Trị sỏi đá, nhưng có thời gian sống ở Huế khá lâu, nên chất giọng có đôi phần nhẹ nhàng hơn giọng gốc của đất Quảng rất nhiều. Chúng tôi biết nhau từ 7 năm trước qua blog, cũng đôi lần nói chuyện qua mạng, nhưng chưa bao giờ gặp nhau, cũng không để ý đến cuộc sống của nhau là mấy. 7 năm sau, khi anh đang trên đường vào Sài Gòn lần thứ 2, cũng là lúc tôi chợt nhớ đến anh nên nhắn tin hỏi thăm. Có lẽ cũng nhờ tin nhắn tình cờ đó, mà anh tin rằng giữa chúng tôi có mối duyên kì lạ, nên rất mong chờ được gặp tôi, và tôi cũng hồi hộp không kém khi sắp được gặp anh. Và có lẽ do duyên số, mà chúng tôi thích nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hôm sau anh trở lại Huế và một năm sau đó,thời gian nói chuyện điện thoại đường dài với nhau, hiểu nhau hơn, chúng tôi quen nhau. Tôi nhớ mãi lần tỏ tình đầu tiên của anh với tôi ở một quán cafe đối diện sân bay, những giọt nước mắt của anh với tôi đều nhòe đi những gì cần nói, chỉ có những cái siết tay rất chặt, những cái ôm riết nóng, vì anh biết rằng một vài năm nữa tôi sẽ lên đường định cư ở Mỹ. Cả hai vừa rơi vào tình yêu đã phải đối diện với niềm hoang mang vô bờ bến, đi tiếp hay dừng lại, liệu cả hai có thể chờ đợi nhau? Điều đó khiến tôi muốn từ chối tình yêu của anh ngay từ đầu, nhưng anh đã thuyết phục tôi bằng sự dịu dàng của mình, và anh bảo:”Anh sẽ cố gắng đến khi sức cùng lực kiệt, đừng bi quan em”.
Tôi tin lời anh nói, và cho đến tận bây giờ, chia tay đã hơn 2 năm, câu nói đó vẫn xoáy vào lòng tôi những mũi dao đau đớn. Những ngày tháng đầu mới yêu, tôi đã từng có những khoảnh khắc rất hạnh phúc. Niềm hạnh phúc không như những cặp đôi khác, bởi luôn ẩn chứa những nỗi lo âm thầm của sự chia xa. Thêm vào đó, chúng tôi lại yêu xa, anh vẫn phải tiếp tục công việc của mình ở Huế 1 năm, rồi sau đó mới có thể chuyển vào Sài Gòn. Những cuộc nói chuyện đường dài thâu đêm, những cuốn sách anh gói ghém gửi cho tôi trước những kì thi vì tôi là cô sinh viên khoa Văn yêu sách làm tôi tin tưởng hơn vào tương lai của mình. Tôi còn nhớ lần anh vào Sài Gòn thăm tôi bằng xe khách, anh có mang cho tôi một chai mật ong rừng. Đàn ông vốn vụng về, anh gói 2, 3 lần lớp giấy, nhưng mang đến nơi nó vẫn chảy ra ngoài một ít. Trao đến tay tôi, anh nở một nụ cười rất hiền, mướt mồ hôi, anh bảo ngồi trên xe anh chẳng lo ngắm đường sá gì, chỉ khư khư ôm nó vì sợ xe đông đúc, người ta đụng vào làm vỡ món quà của anh cho tôi. Niềm hạnh phúc của tôi chỉ giản dị như thế. Chúng tôi không được gặp nhau nhiều vì công việc của anh, vì khoảng cách địa lý, cả sự ngăn cấm từ phía gia đình vì muốn tôi có một tương lai tốt hơn khi ở Mỹ, sợ tôi vì yêu mà ở lại Việt Nam sẽ đánh mất cơ hội. Mỗi lần gặp nhau, chúng tôi mừng mừng tủi tủi, cả những giận hờn cũng tan biến để nhường chỗ cho những khoảnh khắc thân mật, mặc cho trước đó chúng tôi đã từng cãi nhau những trận nảy lửa.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, công việc anh ngày càng bận rộn, những hiểu lầm cũng từ đó gia tăng. Từ Sài Gòn, anh chuyển lên Bình Phước làm việc, càng hăng say và nhọc tâm hơn với sự nghiệp của mình. Công việc anh tiến triển tốt bao nhiêu thì tình cảm của chúng tôi càng đi xuống bấy nhiêu. Anh dồn sức vào công việc, mở rộng thêm những mối quan hệ, anh không còn lắng nghe và quan tâm tôi như trước, những cuộc gặp thưa thớt dần đi. Sự vô tâm đến đáng sợ của anh khiến tôi vừa buồn, vừa giận nên cứ trách móc, dẫn đến những hiểu lầm ngày càng phức tạp hơn. Vì cái tôi quá lớn của mình, anh không giải thích, tôi khi đó cũng không thể làm cho anh hiểu mình hơn. Những lời hứa trước kia về tương lai của tôi giờ đây chính là rào cản lớn đối với anh, khi mà công việc quá suôn sẻ, địa vị của anh ở Việt Nam quá tốt khiến anh chùng bước khi nghĩ đến một ngày phải rời bỏ tất cả theo tôi qua Mỹ, bắt đầu lại từ đầu mà với tuổi đời của anh, sẽ rất khó để thành công. Và từ đó tôi nhận ra, tình yêu của anh không đủ lớn so với tham vọng của anh, tình yêu đó không đủ sâu sắc để anh bỏ công tìm hiểu người con gái mình yêu thay vì trách tôi khó tính và không thấu hiểu anh, những quan điểm sống khác biệt đẩy tôi và anh xa nhau. Anh nghĩ đến bản thân mình trước khi nghĩ cho tôi. Bản thân tôi khi đó cũng còn quá trẻ, nên còn nhiều nông nổi, chưa đủ sự kiên nhẫn và bao dung, thấu hiểu để vượt qua những thử thách mà cặp đôi nào cũng gặp phải. Mất niềm tin với anh, cộng thêm đó là thời gian khủng hoảng tâm lý của tôi, trong gia đình xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi chìm trong nỗi buồn và sự căm giận, không có người để sẻ chia, gặp phải sự vô tâm của anh khiến tôi hụt hẫng thêm, tôi quyết định chia tay. Dù anh có níu kéo, nhưng qua những biểu hiện của anh, tôi biết rằng cái tôi của anh vẫn còn quá lớn, sự ích kỉ và hời hợt trong tính cách lẫn quan điểm sống khiến anh vẫn chưa nhận ra những khúc mắc rồi sẽ khiến chúng tôi chia tay lần nữa, và vì cái tôi của chính mình nữa, tôi đã không chấp nhận quay lại, dù trong lòng vẫn còn yêu anh rất nhiều.
Chúng tôi bắt đầu cuộc tình bằng nước mắt, rồi cũng kết thúc nó trong nước mắt.
Thời gian như nước chảy qua cầu, mất một năm sau chia tay tôi mới vượt qua được cảm xúc của chính mình, mới thôi hành hạ bản thân vì những suy nghĩ và dằn vặt, vì những giọt nước mắt tủi hờn. Nhưng tình cảm dành cho anh thì vẫn còn, pha lẫn cả niềm căm hận vì sự thất vọng. Và tôi gặp lại anh lần nữa, sau khoảng thời gian dài tưởng như cả hai sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nhau. Anh cho biết vẫn qua thăm facebook của tôi thường xuyên, vẫn dõi theo cuộc sống của tôi, như tôi vậy, nhưng cả hai không ai nói với ai. Anh bảo rằng còn thương tôi rất nhiều, chúng tôi tưởng như đã xóa đi mọi khoảng cách để trở về bên nhau, nhưng rồi vẫn không vượt qua được những đổ vỡ âm thầm đã hằn sâu trong lòng mỗi người. Niềm tin đã cạn, sự thất vọng, những thương tổn và bất đồng đã chất chồng, cái tôi quá lớn khiến đường về của chúng tôi dài thêm hun hút. Dường như cả hai đều nhận ra, dù có trở về với nhau cũng không thể hạnh phúc như thưở ban đầu nữa, nên ôm nhau mà nước mắt chúng tôi chảy dài, đau khổ cùng cực. Tôi không biết đó là giọt nước mắt ân hận vì những lầm lỗi trong quá khứ, hay là sự tiếc nuối vì biết một tình yêu đã vĩnh viễn chia lìa từ khi người ta quyết định buông tay nhau.
Có những thứ trên đời đã trôi qua không thể nào lấy lại. Tôi vẫn tin mình có thể thay đổi duyên phận, nhưng niềm tin đó phải đến từ hai người, sự cố gắng phải đến từ hai phía, vì sợi dây tình yêu không thể nào thăng bằng được nếu chỉ có một người níu và một người buông tay. Tôi quyết định sẽ lãng quên anh.
Sau chia tay, tôi trưởng thành hơn, sống lạc quan hơn, mở rộng mối quan hệ của mình và học cách bao dung, tha thứ hơn với tha nhân. Những tháng ngày đau khổ khiến tôi trở nên mạnh mẽ, biết yêu và trân trọng bản thân hơn. Những kỉ vật anh tặng vẫn còn nằm yên trong ngăn kéo của tôi. Tôi không vứt nó đi, cũng không đối xử tàn tệ với nó, vì dù sao, nó cũng đến từ người mà tôi đã rất yêu. Tôi biết, dù mình có tâm niệm rằng ghét anh, hận anh, thì đó cũng chỉ là lời nói dối, vì chẳng ai có thể ghét một người mình đã thương. Sâu trong lòng, tôi vẫn mong anh được bình an và hạnh phúc.
Tình yêu chìm sâu hơn đáy của nỗi buồn, khi nhắc về anh, cho đến giờ tình cảm ấy vẫn nguyên vẹn trong tôi, nhưng nó cũng là một kí ức buồn bã. Ai cũng có cho mình những lối rẽ, những chân trời mới sau khi kết thúc một cuộc tình. Tôi đến giờ vẫn chưa quen ai, vì có lẽ chưa tìm thấy đúng duyên của mình. Cuộc sống trôi qua giản dị và bình yên, bên cạnh tôi có những người bạn thương yêu và quan tâm đến tôi. Tôi tin vào trái tim của mình, nên tôi sẽ chờ đợi. Không biết mai này khi bước chân đến một miền đất khác, một cuộc sống ở xứ sở khác, tôi có quên được anh không, nhưng có lẽ điều đó không còn quan trọng nữa. Mối tình đầu vẫn nên nằm yên đó, sâu trong tim mỗi người, để nhắc nhớ về một thời tuổi trẻ nhiều đắm say, nhưng trong câu thơ viết về hạnh phúc cuối, hình ảnh người ấy không có mặt, mà chỉ là một vết sẹo dài êm ái và dấu yêu...
MEN KIM NGUYỄN KIỀU OANH

Nhận xét

Bài đăng phổ biến