Có một dòng sông trôi trong mình...
Phận sông
Dạo này thấy mình “bụi bặm” quá, bạn rủ
về Long An chơi, bảo sẽ cho ngấm hương vị miền Tây một bữa, xa lánh khói bụi
Sài Gòn. Mình hỏi, dắt mình ra sông được không, mình thèm sông lắm. Bạn cười,
trời ơi miền tây mà, tha hồ đắm mình trong mênh mang sông nước. Không, mình sẽ
không tắm đâu, chỉ muốn bó gối ngồi bên sông, để một bữa thử buông mình làm
sông, lại hiền như sông trôi thật an nhiên, thật lặng lẽ, thèm buồn một nỗi như
sông cứ rong rãi quên tháng ngày…
Mặc
định trong mình từ bé, rằng sông thì buồn. Ngày còn ngu ngơ bước giữa hai bờ
thực hư tuổi thơ và nhận thức, ba nắm tay dắt mình ra sông Sài Gòn vào một buổi
tối trăng treo. Đứng trên thuyền chầm chậm ra khơi, nhìn mặt sông sóng sánh
bạc, mắt mình cứ đầy đặn bóng tối cho một nỗi niềm không thể gọi thành tên. Từ
đó, mình bắt đầu gọi dòng sông là dòng buồn. Nghĩ chơi vậy cho đa cảm thưở nhỏ
thôi. Tới một ngày của tuổi mười chín, tì bụng vào thành phà qua sông Vàm Cống,
hòa cùng mưa rót nước xuống làm thành những đóa hoa mưa, lục bình liu riu từng
bụi nhẩn nha trôi lại ôm mạn thuyền, thấy mình đang rẽ đôi dòng, con nước chấp
chới ngó theo, chợt hiểu mình đã chọn đa đoan làm bạn mất rồi! Dòng của những
phận đời lênh đênh. Dòng của những nỗi nhớ miên man, nhớ chẳng bao giờ tan
được, và chẳng bao giờ giống nhau, như khi nhìn sông dẫu cạn trơ lòng đáy, con
người ta vẫn hoài niệm về một dòng sông khác đã từng chảy nơi này, chẳng ai tắm
hai lần trên cùng một dòng sông.
Ly
biệt là một khuôn mặt khác của sông. Con sông nhiều khi không dài, bằng sức người
có thể đi hết, vậy mà trong mắt người tiễn đưa, sông rộng đến vô bờ, và
thăm thẳm mùa chia xa. Sáo đã sang sông không một lần trở lại, em theo gót
chồng như chìm hẳn vào dòng sông bội bạc. Mình mơ hồ sợ nếu một mai cũng sắm
vai người qua sông, liệu mình có quên được một đuôi mắt dài hun hút phong trần
lặng lẽ vuốt theo, cái nắm tay vụng về ân cần sợ mình té ngã, cái chạm khẽ làm
tim mềm rượi của ngày xưa người có nỡ vùi vào sông cất giùm không?
“Anh
có còn mê sông hồ qua từng mùa…”
Đôi
khi, quay đầu không phải là bờ. Bờ là những toan tính thiệt hơn, những tị hiềm,
những an phận, còn sông là sự buông bỏ, là nhún nhường một chút, là lặng lẽ nép
mình chảy thong thả bên đời. Có những ngày nhìn thấy sông trước mắt, nhưng mình
còn ray rứt neo đậu ở một bến cát gió bụi nào đó nên ngoảnh mặt đi, sông thì
mênh mông trước mặt, bờ thì ngắn ngủi, vậy mà khi ngoảnh lại, ta đã bỏ quá xa
sông rồi, ta đã dầm chìm trong đất cỏ bờ khô. Một kế hoạch còn dang dở, một
người ta phải ghét cho bõ lòng ganh tị, hay mình còn bận một bữa ăn, bận đi
chơi, mà không có thời gian nghĩ cho một người ở xa ngày đêm thương nhớ. Tại sao mình không nán lại đi hết chuyến xe buýt chỉ vì một đĩa nhạc hay? Tại sao không chọn một hành lang đầy gió để lắng nghe nỗi buồn mà lại chọn lớp học ngột ngạt? Tại sao và tại sao? Ta được gì và mất gì khi làm sông? Mấy ai
dám buông mình khỏi những định kiến, khỏi vách chắn mình đã cố dựng lên, để rồi
từ lâu, nơi đó chễm chệ một tường vôi bệ vệ kiên cố. Bờ luôn có một hấp lực
mạnh mẽ đủ sức giữ chân những hình nhân bụi tro yếu đuối.
Sông
là một loại kí ức tổ tông ăn lan vào những tâm hồn Đông phương. Sông trong mình
là những khi ngủ quên trên giòng tóc buồn, đen tuyền tựa dòng đêm, thấy
dịu dàng yên ủi như dầm mình trong sông. Mình muốn nuôi tóc dài, như nuôi nỗi
buồn xanh xao sống bằng máu chính mình, khi buồn chảy ra từ tâm tư thì chẳng có
gì phải ghét bỏ buồn nữa hết. Khi biết quý buồn cũng là khi mình biết giá trị
của dòng sông, để thêm yêu cội nguồn nay đã dần phơi xương trắng vì những ngọn
gió ngoại lai.
Ngẩn
ngơ hoài với những dòng sông xanh ngắt hoang liêu gió, mình đã quên mất trong
mình cũng có một phận sông. Mình sẽ tập thôi ngóng vọng, sẽ thôi chấp chới
những niềm vui xa xỉ, để về đây ngồi nghe sông khóc ri rỉ, lặng lẽ xoa tim mình
vào vách hồn chính mình. Xin lỗi sông, tiếng khóc ấy bấy lâu mình giấu khuất
hay bỏ quên vì mải miết nắn dòng chảy theo ngõ hồn nơi khác…
Men Kim Nguyễn Kiều Oanh
12/1/2013
Nhận xét