Mẹ không thích vợ tôi, nhưng chỉ cần tôi yêu cô ấy là đủ

Hôm qua, trên đường đi làm về tôi ghé qua nhà bố mẹ. Mẹ tôi vừa nhìn thấy con trai liền nói: "Cùng một thành phố mà chỉ thấy con trai về thăm bố mẹ. Còn con dâu thì bặt vô âm tín".

Tôi nửa đùa nửa thật bảo mẹ: "Thì mẹ có vui vẻ chào đón đâu mà vợ con về. Cô ấy sợ nhìn thấy cô ấy sẽ khiến mẹ buồn chán nên không dám về đó". Mẹ nghe xong thì lườm tôi: "Chỉ bênh vợ là giỏi".

Tôi cưới vợ đã ba năm, có một cô con gái nhỏ. Từ ngày còn yêu nhau, vợ tôi đã không được lòng mẹ chồng.

Có rất nhiều lý do khiến mẹ tôi không thích cô ấy: Cô ấy không xinh, so với cậu con trai to cao tuấn tú của bà thì trông có vẻ không xứng đôi lắm. Nhiều người nhận xét vậy và mẹ tôi cũng thấy vậy. Cô ấy cũng không giỏi vì chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường trong khi tôi là thạc sĩ du học nước ngoài về. Tuổi chúng tôi còn thuộc tứ hành xung, theo mẹ nói thì rất không tốt.

Thời gian đầu mẹ tôi phản đối kịch liệt. Mẹ luôn nghĩ tôi phải lấy một cô vợ sắc nước hương trời, con nhà gia thế. Nhưng kết quả tôi lại yêu một cô gái quá đỗi bình thường khiến bà thất vọng. Thậm chí bà còn làm mai cô nọ cô kia, cô gái nào cũng rất xuất sắc.

Tôi nói với mẹ tôi: "Cùng là một cái áo giữa chợ, người này thấy đẹp, người kia thấy xấu. Chọn bạn đời cũng vậy thôi. Con nghĩ là vợ con, chỉ cần con thấy ưng là được. Mẹ chẳng từng nói "hạnh phúc của con là hạnh phúc của mẹ à?". Mẹ tôi biết tôi cứng đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng mẹ rõ ràng rất không vui.

Vài người thân hỏi tôi yêu vợ tôi ở điểm gì khi mà so với tôi, cô ấy thật sự không có gì đặc biệt nổi bật. Tôi nhớ lần đầu gặp cô ấy ở bãi đỗ xe công ty. Lúc tan tầm, trời bất chợt đổ mưa, cô ấy liền nhường chiếc áo mưa của mình cho chị lao công đang chuẩn bị ra về ở khu vực bãi đỗ xe. Cô ấy nói: "Chị có con nhỏ, cứ mặc áo mà về sớm đi. Em chưa vướng bận gì, đợi ngớt mưa em về cũng được".

Tính tôi không thích sự hào nhoáng bề ngoài, tôi chỉ thích những người có tấm lòng và sống sâu sắc. Sau hôm đó tôi tìm hiểu và biết cô ấy làm nhân viên ở bộ phận khác trong công ty nên đã tìm cơ hội tiếp cận.

Thật ra mà nói, tôi cưa đổ vợ tôi cũng không dễ dàng gì. Vì so về mọi mặt, tôi rõ ràng hơn vợ tôi. Về vị trí trong công ty, tôi là sếp của cô ấy. Dĩ nhiên khi tôi theo đuổi, cô ấy sẽ nghĩ ngợi. Nếu không phải yêu thật lòng, tôi chẳng đủ kiên trì để khiến cô ấy tin rằng tôi nghiêm túc.

Trước khi cưới, tôi cũng nói rõ với vợ là "mẹ anh có tiêu chuẩn về con dâu khác anh, cho nên lựa chọn của anh có thể sẽ không vừa ý mẹ. Nhưng em lấy anh, sống với anh, không phải với mẹ. Em chỉ cần sống đúng đạo dâu con, còn lại những chuyện khác không cần phải để ý".

Việc tôi quyết định mua nhà trước khi cưới càng khiến mẹ tôi buồn lòng. Bà có thêm lý do để không ưa vợ tôi, bởi lẽ vì nghĩ rằng tôi sợ mẹ chồng con dâu va chạm mà ra ở riêng. Việc con trai mình sẽ ở riêng ngay khi kết hôn rõ ràng không phải là điều mẹ tôi mong đợi.

Vợ tôi là một người hiền lành, nhân hậu và hiểu chuyện. Mỗi khi về nhà bố mẹ chồng, cô ấy sẽ làm hết mọi việc từ dọn dẹp nhà cửa cho đến bếp núc. Cô ấy rất đảm đang và khéo léo. Trong nết ăn nết ở, cô ấy cũng rất khéo. Vậy nhưng vì không thích nên thỉnh thoảng mẹ tôi cũng kiếm lý do để làm cô ấy mất mặt. Cô ấy chưa từng cãi lại hay chống đối, chỉ dạ vâng và nói rằng sẽ rút kinh nghiệm. Vợ tôi chỉ cần một người hiểu, đó là chồng cô ấy.

Bố tôi thì dễ tính hơn. Bố có lần bảo mẹ: "Gu mỗi người khác nhau đấy, nên bà đừng áp đặt. Như bà chỉ thích quần áo có thương hiệu, nhưng tôi thấy mặc đồ mua ở chợ cũng đẹp. Cái gì mình ưng là sẽ thấy đẹp, sẽ thích. Cuối cùng, vẫn là hợp với mình là tốt nhất".

Riêng về cách sống và cách nhìn người, tôi học hỏi ở bố tôi rất nhiều: Không đánh giá người khác ở vẻ bề ngoài, vì vẻ bề ngoài rất dễ đánh lừa bạn.

Thỉnh thoảng, có vài anh bạn than thở với tôi rằng họ rất mệt mỏi khi phải làm người hòa giải giữa mẹ và vợ. Tôi hỏi họ: "Sao anh không sống riêng?". Họ nói "Con trai một thì sống riêng kiểu gì?". Tôi lại hỏi họ rằng tại sao con trai một thì không thể sống riêng? Chính những ông bố bà mẹ cũng chưa chắc hiểu rõ điều này, rằng sống riêng thì mọi người đều thoải mái sống theo cách của mình mà không cần phải để ý sắc mặt hay thái độ của người khác. Một người con có hiếu không phải là sống chung với bố mẹ rồi chứng kiến mẹ và vợ bất hòa. Sau này khi bố mẹ già yếu tôi cũng sẽ là người chăm sóc họ. Vợ tôi nếu yêu tôi tự khắc sẽ biết nên làm thế nào chứ tôi không mặc định con dâu thì phải chăm sóc hầu hạ bố mẹ chồng.

Tôi từng hỏi vợ: "Không được mẹ chồng yêu quý, em có thấy buồn không?". Vợ tôi trả lời: "Em buồn chứ, buồn vì đã làm mẹ không vui, chứ riêng em, được anh yêu thương là đủ rồi". Tôi biết vợ tôi cũng có nỗi khổ riêng nhưng tuyệt nhiên chưa hề than vãn một lời nào cả.

Tôi từng nghe có người nói rằng cuộc hôn nhân của họ tan vỡ là vì gia đình chồng, bố mẹ chồng quá khó khăn. Thực ra, nguyên nhân không hoàn toàn là do vậy. Vấn đề cốt yếu vẫn là do chồng người đó. Một người chồng tốt sẽ luôn biết cách bảo vệ vợ mình khỏi những tổn thương không đáng có.

Nhiều người nói: "Phụ nữ lấy chồng không nên chỉ chọn chồng mà nên chọn cả nhà chồng nữa". Tôi nghĩ không đúng đâu. Hôn nhân vốn là chuyện của hai người. Chỉ cần bạn chọn đúng người thì dù cả thiên hạ có quay lưng cũng không khiến bạn sợ hãi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến