Về quê ngoại...
Tôi không phải người quá cổ điển, chỉ chấp nhận những điều thuộc về xưa cũ.
Nhưng dù sao, tôi vẫn thích những thứ của ngày đầu tiên : những
ngày đầu mới chập chững vào nghề của người ca sĩ mình yêu mến, bản nhạc thu âm đầu
tiên còn nhiều lỗi và hơi đơn điệu,... nhưng nó giản dị, đơn sơ và thật biết
bao nhiêu.
Như
bài hát này, dẫu sau này vì lý do chính trị nó đã được tác giả viết lại ca từ
cho nhẹ nhàng, trong sáng hơn, nhưng niềm day dứt, những ngôn từ giàu hình ảnh
của một thời tang thương thì chỉ có trong bản nhạc cũ trước 1975. Nỗi nghẹn
ngào chảy theo lời hát của người ca sĩ, ca từ buồn xước nhói vào tim.
Những
kiếp người trôi dật dờ theo nỗi buồn ly hương...
"Qua bao ngày thơ khói lửa tràn lan anh bỏ đi
Hơn hai mươi năm chẳng về làng xưa
Chắc ngoại đã già tóc bạc da mồi..."